Họ đã sống và tin như thế ( Phần 1)
Họ đã sống và tin như thế ( Phần 2)
Sau khi biết được hoàn cảnh của em, tôi cố gắng vận động để em được trao học bổng. Số tiền học bổng thực ra đối với em không thấm tháp vào so với số tiền thuốc hàng ngày bố mẹ em phải lo toan chữa bệnh với hy vọng kéo dài cuộc sống cho em nhưng điều quan trọng nhất tôi muốn em hiểu rằng em không đơn độc trong cuộc chiến giữa cái sống và cái chết.
Bên cạnh em luôn có những người bạn, những người anh chị cho dù cách em nửa vòng trái đất còn chưa gặp mặt em nhưng sẵn sàng chia sẻ với em những khó khăn để em có niềm tin và vững tin hơn ở bản thân.
Và cuối cùng, tên của em cũng có trong danh sách những bạn sinh viên được học bổng và em chính thức là thành viên của gia đình Đồng hành – một gia đình luôn là chỗ dựa cho những người như em. Tôi vui mừng, tôi hạnh phúc như chính tôi được học bổng vậy. Tôi chỉ muốn báo tin cho em và tôi phải đến tận nơi để báo cho em tin mừng đó.
Tôi đã hứa sẽ vào thăm em, vào để gặp mặt một người đã và đang kiên cường đối chọi với thần chết từng ngày từng giờ với một sự kiêu hãnh và với một niềm tin chiến thắng mãnh liệt.
Tôi đến thăm em vào một buổi chiều mùa đông se lạnh nhưng tôi cảm thấy ấm lòng bởi những gì mình đã và sẽ làm.
Bước đến cửa phòng tôi đã nghe tiếng cười giòn tan của em cũng như những người bệnh xung quanh. Từ ngày em vào đây, căn phòng trở nên đầy ắp tiếng cười, những nụ cười rạng rỡ làm sáng bừng cái không gian ảm đạm của căn phòng toàn những bệnh nhân nặng. Mọi người đều cảm thấy vui vì sự có mặt của em ở bên cạnh họ. Họ cười, họ nói, họ kể chuyện và quên đi những nỗi đau thể xác mà họ đang gặp phải.
Nhưng em, chính em lại đang bị những cơn đau dày vò. Ung thư máu, suy thận nặng làm em ko ăn được, những cơn đau luôn hành hạ em nhưng em luôn dùng chút sức lực nhỏ nhoi còn lại để mang lại niềm vui cho những người xung quanh.
Nhìn gương mặt của em tôi không tin đó là bệnh nhân với những “chứng nan y” mang trong người mà tôi nghĩ đó chỉ là người bị bệnh nhẹ. Nhìn ánh mắt của em tôi hiểu rằng em đã gồng mình lên để động viên mọi người bằng những nụ cười, bằng niềm tin vượt qua số phận.
Khi nói chuyện với em, tôi càng ngạc nhiên hơn bởi những gì em nói. Em yêu đời, biết yêu và biết trân trọng cuộc sống này, biết quý sức lao động của cha mẹ, biết ơn tình cảm của mọi người giành cho em nhưng em ko muốn mọi người nhìn em bằng con mắt thương hại mà hãy nhìn em với hình ảnh như một chiến sỹ kiên cường.
Sau khi nhận học bổng tôi trao cho em, em đọc lá thư mà tôi viết. Ánh mắt em sáng lên rồi lại trùng xuống rồi em nói với tôi:
– Thầy ơi, em muốn quay trở lại trường, em nhớ mọi người lắm!
Em đã nghỉ mấy tháng rồi, em nhớ trường lớp, nhớ thầy cô, nhớ những chiếc ghế đá ở sân trường đầy nắng thu vàng, nhớ khung cửa sổ quen thuộc nơi em ngồi.
Rồi em hào hứng kể về những người bạn mới, về những kỷ niệm trong thời gian ngắn ngủi em ngồi trên giảng đường đại học. Em nhớ như in và kể thật chi tiết như là những kỷ niệm đó mới diễn ra, những cảm xúc còn mới nguyên trong em.
Nhìn em tôi thầm cảm phục nghị lực và khát vọng sống mãnh liệt trong em. Tôi luôn cầu chúc em có thể vượt qua tất cả để trở lại trường như là một cô học trò bé nhỏ của tôi.
Trước khi tôi ra về, em nhìn tôi với một ánh mắt mà chắc là tôi sẽ ko bao giờ quên và nói đầy tự tin: “thầy ơi, em sẽ mau khỏi thôi, thầy không phải lo cho em đâu, em sẽ sớm trở lại trường”.
Tôi lặng lẽ chào em ra về mà lòng vui hơn rất nhiều bởi tôi biết bệnh tật không làm em chán nản, không làm em tuyệt vọng.
Tôi luôn sẵn sàng chờ đón em trở lại trường!
Ngày đó đã không bao giờ đến với tôi bởi một ngày kia tôi bàng hoàng nhận được tin em đã vĩnh viễn ra đi. Em chào cuộc sống này với một nụ cười trên môi như chính em hàng ngày vẫn mỉm cười cảm ơn ông trời cho em sống thêm một ngày trên đời để em chia sẻ niềm vui đến mọi người.
Tôi buồn đến hẫng hụt nhưng cũng tự an ủi rằng đó là sự giải thoát. Em đã thanh thản ra đi. Nếu cuộc đời này có kiếp sau, tôi cầu chúc em sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn và không gặp những đau khổ như em ở kiếp sống này.
… Nghe tin em ra đi mà tôi giật thót mình, tim quặn lại, lòng buồn đến tê dại, cố nén xúc động nhưng nước mắt cứ như chỉ chực nghẹn lại là trào ra. Tôi không tin, không muốn tin điều tôi vừa nghe thấy “Em nó đã đi rồi”. Trong suy nghĩ của tôi thì em sẽ sống, sẽ làm được tất cả bởi vì em có niềm tin vào cuộc sống, có khát vọng tràn đầy và cần sống hơn ai hết.
Tôi nhớ những câu viết của mình trong bức thư gửi em:
“ … N à! Trong bất cứ hoàn cảnh nào thì cũng không thể đánh mất niềm tin và khát vọng phải không em? Bởi có niềm tin là có động lực để thực hiện những ước mơ và hoài bão của mình. Và trong cuộc chiến đấu giành lấy sức khỏe thì càng phải cần có niềm tin và thêm cả nghị lực nữa” Đúng vậy, trong tôi, em vẫn sống và có khát vọng tràn đầy hơn ai hết!
Em ơi, luôn mỉm cười em nhé.
Chia sẻ từ thầy Trương Ngọc Kiểm, đại diện của Đồng Hành tại trường Đại học Khoa học Tự nhiên, ĐH QGHN trong nhiều năm qua.
(Thao báo VietNamNet)