Làm Đồng Hành không phải lúc nào cũng dễ chịu. Đôi khi, công việc bề bộn, dồn dập khiến không ít người căng thẳng, mệt mỏi. Nhưng rồi, khi tất cả mọi thứ trôi đi, những gì còn đọng lại trong mỗi thành viên Đồng Hành thật đẹp. Mỗi người giữ cho mình một cảm xúc riêng, một hình ảnh riêng về Đồng Hành.
Cái duyên cái số đẩy nó đến với Đồng Hành, đến để rồi đã bao lần nó tự nhủ sẽ « dứt áo ra đi » mà không được. Nó cũng không biết mình còn gắn bó với Đồng Hành đến bao giờ nữa, tháng sau, năm sau hay mãi mãi về sau? Chỉ biết rằng chặng đường nó đã « Đồng Hành » cùng các bạn để lại trong nó thật nhiều kỉ niệm.
Sau một thời gian xa nhà, nó lại được về nhà đón Tết. Hà Nội dù có nhiều đổi thay nhưng khi trở về với căn nhà yêu thương của mình, nó vẫn tìm lại trọn vẹn hương xuân Hà Nội. Là nét dịu dàng của cành đào phai, là chút mong manh của cánh mai đất Bắc, là hương thơm thanh tao của nàng hoa nước thuỷ tiên, tất cả hoả quyện trong mùi hương trầm khiến lòng người ấm lại.
Cái Tết đó, bên cạnh họ hàng và bạn bè cũ, có ba người bạn đến thăm nó. Khác với những món quà của người thành phố, các bạn mang đến cho nó những món quà rất giản dị, giản dị mà ấm áp, thân thương. Một đôi bánh chưng « nhà em mới nấu hôm mùng 3 Tết », một gói bột sắn « mẹ em tự tay làm » và một gói bánh đậu xanh vì « quê em ở Hải Dương chị ạ ». Đó là những người bạn Đồng Hành của nó, những người còn rất nghèo nhưng tình cảm vô cùng.
….. Nó vẫn nhớ như in cái buổi sáng đầu xuân cách đây ba năm, một con bé ở Lyon lò dò lên X thăm chị. Hôm đó trường X vắng tanh, chị nó và vài người bạn mà nó biết cũng không ra đón được. Mọi người đang họp hành gì đó, một cuộc họp khiến nó tò mò. Chỉ khi đến tối, khi cuộc họp đầy bí ẩn kia kết thúc, mọi thắc mắc của nó mới được giải đáp. Lần đầu tiên, nó làm quen với cái tên « Đồng Hành », kèm theo là hàng loạt các động từ « đi họp », « chấm điểm », « tranh luận », các tình từ « học giỏi », « nghèo », « ý chí » và các danh từ « hồ sơ », « boursier », « đại diện » … những từ mà cho đến bây giờ, hình như ngày nào nó cũng nghe đến, đọc đến hay nghĩ đến.
Và từ đó, nó bị cuốn theo Đồng Hành. Nhiều lúc nó tự cảm thấy hình như nó làm nhiều quá, nói nhiều quá, thậm chí đôi khi nó có cảm giác làm phiền mọi người, thúc giục mọi người. Bố mẹ nó cũng ủng hộ hết lòng nhưng đôi khi cũng bảo « làm nhiều những việc đấy chẳng đứa con trai nào nó chịu được đâu con ạ ». Những lúc đấy nó buồn lắm, nó thấy những gì mình cố gắng có vẻ hơi vô nghĩa, chỉ làm người khác khó chịu mà thôi. Hình như mọi người nghĩ rằng nớ chẳng còn gì để làm ngoài Đồng Hành. Nhiều khi nó muốn hét thật to rằng nó còn trăm nỗi lo, lo tiền cho em nó học, lo những chuyện của gia đình, rồi lo cả việc học và cuộc sống của nó nữa chứ ! Ai cũng nghĩ mọi thứ đối với nó tròn vo, trải toàn hoa, chỉ có niềm vui và may mắn. Nhưng sự thật đâu phải thế ! Bên cạnh những điều hạnh phúc, nó cũng trải qua những sóng gió, nếm vị đắng của thất bại và có những lúc buồn đến thắt lòng.
Nó đã vài lần quyết định chia tay với Đồng Hành, mà có lần nó đã « chia tay » được 3,4 tháng. Nhưng rồi, những lời tâm sự của các em, những lá thư gửi từ quê hương không cho nó dừng lại ở đó. Nó tiếp tục chạy để rồi đôi khi, nó đứng khựng lại vì tủi thân, vì thấy mình đơn lẻ, ở quá xa mọi người. Có nhiều lần nó cũng khóc, khóc vì hình như không ai hiểu nó, khóc vì thấy mọi người lạnh lùng. Mọi người không sai nhưng nó luôn cần một cái gì đó ấm áp. Nó quá mong manh ?
Buồn là vậy nhưng hình như chưa bao giờ đôi chân nó cho nó dừng lại hẳn. Nó có đôi chân để chạy và đôi cánh để bay ! Vì thế, gạt đi những lúc buồn, nó lại chạy trên công việc và bay trên những ước mơ. Chẳng biết có sai không nữa ?
Ngày Đồng Hành Lyon chính thức ra đời, nó vừa mừng lại vừa canh cánh lo âu. Nó mừng vì nó hiểu rằng nếu các bạn ở Lyon chỉ là những nhà tài trợ đơn thuần thì có lẽ chỉ có hai người trung thành đóng góp là nó và em Minh. Nó hiểu rằng chỉ khi tồn tại một Đồng Hành Lyon thì mọi người ở đây mới hết lòng cho « đứa con tinh thần » của mình. Nhưng nó lại lo làm sao để dăm ba thành viên hiện tại có thể cáng đáng nổi việc trao học bổng cho sinh viên ở Đà Nẵng. Sinh viên ở Lyon thì lại nghèo, chẳng có nhiều người xông xênh học bổng như trên Paris. Mà khi các bạn đang còn chạy bạc mặt ra để làm thêm lấy tiền ăn học thì chuyện tham gia Đồng Hành có vẻ như quá « xa xỉ ». Nói ra có lẽ sẽ có người cười nó nhưng thật sự nó đã phải dùng đủ « mưu kế » để « lôi kéo » các bạn tham gia, ngay cả việc biến những cuộc họp thành những cuộc liên hoan nho nhỏ mà nó tự bỏ tiền túi để đi chợ và bỏ thời gian để nấu ăn. Chả thế mà có người đã nói vui rằng Đồng Hành Lyon thời đó là « Đồng Hành xôi thịt ».
Rồi những học bổng Đồng Hành đầu tiên đến tay sinh viên Đà Nẵng, nó thở phào nhẹ nhõm. Đó cũng là lúc nó biết sẽ rời Lyon đến một thành phố khác. Nó ra đi với nhiều nỗi trăn trở và cũng chỉ khi xa Lyon rồi nó mới hiểu là nó yêu và gắn bó với các bạn ở đó thế nào. Chẳng vậy mà ngày xưa đã có lần nó đấu tranh gay gắt đòi « quyền lợi » cho Lyon, gây « rối loạn » hộp thư chung của Đồng Hành. Tuy lo lắng nhưng nó cũng tin rằng những người bạn của nó sẽ có đủ nhiệt tình và năng lực để làm cho Đồng Hành Lyon sống. Vâng, « sống » chứ không phải là « tồn tại » !
Đến ngày hôm nay, nó vẫn chịu khó lắng nghe tin tức ở Lyon. Có những lúc rất vui vì các bạn nó « làm ăn khấm khá », đi một buổi « đối ngoại » là lại thêm được trăm euros. Cũng lại có lúc công việc có vẻ chẳng dễ chút nào vì « chị ơi, em chán lắm rồi, công việc nhiều mà chiều nay không một ai đi họp, em chả làm nữa đâu, đến đâu thì đến ». Nhưng nó, và cả các bạn nó nữa, biết rằng trên đời này, mọi công viêc đều có thách thức riêng. Khó khăn sẽ mang lại vẻ đẹp cho những thành công.
Đôi khi vẫn có người trách nó, bảo nó làm việc Đồng Hành quá nhiều và tạo sức ép cho người khác. Còn nó, nó lắng nghe, nó không bảo thủ vì nó hiểu người ta yêu nó, thương nó nên mới nói như vậy. Nhưng nó không thể vì thế mà dừng lại, nó vẫn tiếp tục bước đi, cố gắng hơn và khéo léo hơn. Nó luôn tin về những gì tốt đẹp và tin rằng một ngày mọi người sẽ hiểu nó.
Chợt nó thèm một cốc bột sắn mát lạnh, một miếng bánh đậu xanh ngọt ngào hay một miếng bánh chưng đậm hương vị quê hương. Nó hiểu rằng, nó đã để lại một phần không nhỏ tuổi trẻ của mình ở một nơi nào đó, một nơi vô hình và vô giá.
Ngoài kia, tuyết đã tan và mùa xuân đang đến. Một tiếng chim cất lên trong trẻo và trên thảm cỏ đang còn quắt đi vì lạnh, những bông cúc trắng li ti đã bật cánh hé cười.
Ở một nơi nào đó, vô giá, vô hình …
15/03/2005