Tính đến thời điểm năm 2011 thì Quỹ đã hơn 8 năm đồng hành cùng sinh viên nghèo vượt khó ở 4 trường đại học ở Đà Nẵng (Đại học Bách Khoa Đà Nẵng, Đại học Ngoại ngữ Đà Nẵng, Đại học Kinh tế Đà Nẵng, và Đại học Sư Phạm Đà Nẵng). Tuy nhiên chặng đường về miền Trung của Đồng Hành không dễ dàng chút nào.
Chuyện kể lại rằng…« Năm 2003, khi đó tôi đang là sinh viên năm thứ 4 tại Lyon, thành phố vùng trung nam nước Pháp. Tôi cũng đã gắn bó với Đồng Hành được hơn một năm. Vào thời điểm này, học bổng Đồng Hành đã đến được với sinh viên bốn trường tại Hà Nội và TPHCM nhưng chưa trao cho một trường miền Trung nào cả. Điều đó cứ thôi thúc tôi phải làm một điều gì đó.
Cũng phải nói luôn là tôi là người Hà Nội. Các thành viên của Đồng Hành khi đó chủ yếu là người Nam hoặc Bắc. Điều thôi thúc chúng tôi duy nhất muốn đưa Đồng Hành về miền Trung chỉ vì miền Trung còn nghèo quá và chắc chắn rằng đang có nhiều, thậm chí rất nhiều, sinh viên ở đó ngày ngày đang phải đến trường với cái bụng đói cùng biết bao lo âu về « cơm, áo, gạo tiền ».
Mùa đông năm đó, tôi được tin có một người bạn của mẹ tôi đang làm việc ở trường Bách Khoa Đà Nẵng sang Pháp thực tập một thời gian. Vậy là tôi « khăn gói quả mướp » lên thành phố Grenoble tìm cô. Phố núi Grenoble mùa đông lạnh thấu xương. Ngồi trên tàu nhìn tuyết rơi trắng ngoài cửa sổ, trong đầu tôi cứ văng vẳng đâu câu hát « đường về miền trung xa lắc xa lơ… ».
Ở lại một đêm tại Grenoble, ngày hôm sau tôi được cô dẫn đến thăm một nhóm anh chị em người Đà Nẵng đang học và làm việc tại Grenoble. Hôm đó mọi người tụ tập liên hoan tiễn một thầy sắp về Việt Nam. Tôi rụt rè giới thiệu về Đồng Hành và nhờ thày chuyển ý định muốn đưa học bổng Đồng Hành về Đà Nẵng tới Ban giám hiệu nhà trường.”
Ngả đường của chúng tôi đi về miền Trung bắt đầu từ buổi chiều mùa đông tại phố núi Grenoble đó. Nhưng từ điểm xuất phát đến lúc những xuất học bổng Đồng Hành đầu tiên về tới Đà Nẵng quả thật là một chặng đường không hề ngắn. Không có nhiều mối liên lạc với trường, gặp rất nhiều khó khăn trong quá trình liên lạc. Không biết bao nhiêu lần anh chị em chúng tôi phải bỏ tiền túi để gọi điện từ Pháp về trao đổi.