Họ đã sống và tin như thế (phần 1)
Trong suốt những tháng ngày bệnh tật đó em vẫn sống, vẫn hy vọng mình khỏi bệnh và vẫn quyết tâm học để tiếp thu kiến thức, học để có kết quả cao nhất cảm ơn bố mẹ đã hy sinh tất cả cho em. Tháng ngày dần trôi, em học hết cấp II, hết cấp III và vào đại học.
Ngày em nhập trường, bố mẹ mừng mà cũng lo vì em học xa nhà lại bệnh tật như thế… Em đã mỉm cười và nói với bố mẹ rằng: “Con sẽ không sao cả, con rất khỏe và con sẽ học tốt”.
Hai tháng đầu trôi qua trong suôn sẻ. Em rất thích giảng đường nơi đây bởi nó cho em cảm giác ấm cúng như ngôi trường làng em. Vào lớp mới, em có thêm nhiều người bạn mới, những người rất tốt với em, những người yêu quý em và em cũng quý họ. Em thầm hứa với mình “Mình sẽ cố gắng vì bố mẹ, vì bạn bè mình”. Và em đã làm như thế với tất cả những cố gắng và nỗ lực của mình mặc cho những cơn đau hành hạ cơ thể, mặc cho những lúc mệt mỏi, những lúc ốm thì em vẫn tin là mình sẽ thành công.
Em dường như biết rằng mình sẽ ko còn nhiều thời gian nữa nên em cố làm tất cả mọi việc có thể cho bố mẹ, cho bạn bè và những người thân. Lúc nào em cũng trọn vẹn như thế, dường như em đang chạy đua với thời gian để giành lại cho mình những tháng ngày quý giá. Trong suốt những năm đã sống, em luôn là con ngoan, trò giỏi, một người bạn vẹn tình được mọi người quý mến.
Nếu như nhiều người có thể dành ra cả vài tiếng đồng hồ thậm chí thâu đêm để chơi điện tử hay chơi bời trác táng hoặc giành ra vài tiếng chỉ để chat thì với em, một giây cũng thật sự quý giá!
Nếu hỏi ai là người biết rõ giá trị của thời gian nhất thì câu trả lời có lẽ là em, chính em. Nhưng mà cuộc đời này vốn đã có những bất công, người có thể sử dụng thời gian có ích nhất lại thiếu thời gian nhất. Bởi vì một ngày kia…
Ánh nắng không còn tràn ngập trên khắp cánh đồng nữa, chim cũng không còn hót rộn vang như trước trên lũy tre đầu làng nữa. Một ngày em cảm thấy mệt mỏi, căng thẳng và quỵ ngã cho dù em cố đứng lên, cố gắng hết sức nhưng càng cố gắng bao nhiêu thì em lại càng cảm thấy bất lực bấy nhiêu. Em đã ngã, không còn gắng gượng được nữa. Bạn bè đưa em vào viện, bố mẹ em cũng nghỉ làm để ở bên cạnh em. Mọi người phấp phỏng lo âu và vẫn thầm cầu mong “Lần này cũng giống như các lần khác, em ốm rồi em lại quay trở về”
Một ngày, hai ngày rồi một tuần trôi qua, em nằm lặng lẽ và lo lắng sợ mẹ ốm khi phải chăm sóc em như thế.
Cuối cùng thì kết quả cũng có, bác sỹ buồn rầu thông báo: em đã bị suy thận nặng, gan và dạ dày đang bị tổn thương nặng, tỷ lệ bạch cầu cao đột biến có khả năng em đã bị ung thư máu
Tất cả những lời đó như tiếng sét làm choáng váng đối với mọi người và ngay cả với em- người can đảm và có nghị lực nhất, người mà luôn biết rõ chuẩn bị sẵn tinh thần cũng sốc.
Hơn 2 tháng nằm viện, em không được ra khỏi giường nhưng em vẫn luôn vui tươi và kể những câu chuyện vui để động viên các bác nằm cùng phòng để mọi người quên đi sự hành hạ về mặt thể xác của bệnh tật. Em vẫn hồn nhiên, vô tư như chú chim non cố cất lên những lời hay nhất, đẹp nhất tặng cho mọi người trong khi chính em cũng cần sự động viên, chia sẻ của mọi người.
*** Cô bé bí thư lớp em ngừng lời kể…
Tôi hỏi cô bé bí thư: Tất cả những gì em nói là sự thật chứ?
Cô bé ngước nhìn tôi ứa nước mắt “Thầy ơi, em không nói dối thầy nửa lời, hoàn cảnh bạn ấy thực sự đáng thương lắm”. Tôi và người phỏng vấn cùng chợt thấy lòng có những cảm xúc khó tả, buồn và xúc động. Tôi chỉ biết nói như thế mà thôi. Tôi rất muốn gặp em một lần để chứng kiến nghị lực phi thường của em chống chọi với bệnh tật trong những giây phút cuối của cuộc đời. Tôi hỏi địa chỉ phòng em nằm để vào thăm khi bố trí được thời gian và cũng là kiểm chứng luôn lời của cô bé kia nói.
Và rồi một ngày tôi vào thăm em, tôi ngạc nhiên, tôi bất ngờ…
Trước khi đến, tôi muốn biết về em nhiều hơn nên bằng mối quan hệ của mình với vai trò là chủ nhiệm ủy ban kiểm tra của Đoàn trường tôi đã có nhiều thông tin về em, về gia đình của em và về những khó khăn mà em sẽ phải vượt qua. Tôi thật sự xúc động khi nghe kể về em và tự hỏi mình sẽ làm gì nếu rơi vào hoàn cảnh của em, liệu tôi có luôn nở nụ cười được như em không? Liệu tôi có luôn lạc quan tràn đầy sức sống như em không?
Tôi đã thức gần như cả đêm để viết cho em một lá thư với tư cách đại diện của Quỹ Học bổng Đồng hành tại Việt Nam để có thể động viên thêm bởi em đang đối mặt với tử thần từng ngày từng giờ. Tôi muốn lá thư đó thật ngắn gọn và xúc tích để em không phải đọc quá lâu nhưng cũng muốn đủ dài để có thể nói hết những lời động viên đối với em.
Tôi gõ rồi lại del đi không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng được 1 lá thư mà chính tôi đọc cũng chẳng biết là phải nói thế nào. Nó không hoàn thiện như tôi nghĩ nhưng dù sao tôi cũng vẫn sẽ gửi cho em để thay cho những lời tôi muốn nói với em.
Tôi không rõ lá thư đó có làm em vui hơn không nhưng tôi nghĩ rằng nó sẽ giúp tôi thoải mái hơn khi đến gặp em với một sự tự tin nhất định trước một người kiên cường sống như em.
(Còn nữa)
Họ đã sống và tin như thế (phần 3)
Chia sẻ từ thầy Trương Ngọc Kiểm, đại diện của Đồng Hành tại trường Đại học Khoa học Tự nhiên, ĐH QGHN trong nhiều năm qua.
(Theo báo VietNamNet)